Tổng Bí thư ngu trung, Đảng mù lòa, đất nước khốn đốn!

Có thể nói, Đảng Cộng sản Việt Nam tồn tại đến bây giờ, là nhờ vào sự giao thương với nước dân chủ tự do phương Tây, chứ không phải nhờ những người Cộng sản anh em của Đảng.

Đây là sự thật không thể chối cãi.

Năm 1986, toàn bộ Đông Âu và Liên Xô rơi vào thời kỳ rệu rã, có thể ví như người hấp hối, trước khi tắt hơi thở cuối cùng. Đấy là lúc, Hội đồng Tương trợ Kinh tế SEV do Liên Xô đứng đầu, không còn khả năng gồng gánh những kẻ ăn bám như Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.

Và điều gì đến phải đến, lúc đó, nền kinh tế Việt Nam sắp đến thời kỳ khoai, sắn, bo bo không còn để ăn. Đứng trước nạn đói cận kề, Đảng quyết định vứt bỏ mô hình kinh tế tập trung quan liêu bao cấp, để theo đuổi đường lối kinh tế thị trường, mở cửa làm ăn với phương Tây. Dù là theo kiểu “đổi mới” nửa vời, nhưng cũng đủ để cứu cho Việt Nam khỏi nạn đói tàn khốc.

“Cùng tắc biến” là quy luật từ ngàn xưa, khi dân đối diện với sự cùng cực, vì thiếu đói, thì họ cũng chẳng ngại chết để phản kháng lại cái chế độ mang đến nghèo đói cho họ. Chính vì thế, việc Đảng từ bỏ mô hình bao cấp của Cộng sản, từng bước chuyển sang mô hình kinh tế thị trường, là sự tự giải cứu, giúp Đảng thoát khỏi ngày tàn.

Sau khi khối SEV sụp đổ, năm 2006, Việt Nam gia nhập WTO, nhờ vậy, nền kinh tế Việt Nam hội nhập sâu rộng vào kinh tế toàn cầu. Những người Việt tuổi đời trên 50 đều thấy rõ sự thay đổi của bộ mặt kinh tế xã hội, sau “đổi mới”. Người Việt đã thoát khỏi đời sống đói khổ như người Cuba, người Bắc Hàn.

Hiện nay, những hình ảnh về cuộc sống, xã hội ở Cuba, tràn ngập trên mạng, cho thấy, nếu Đảng Cộng sản Việt Nam không từ bỏ mô hình kinh tế hà khắc kiểu Cộng sản, thì đấy chính là cuộc sống dân Việt hiện tại.

Cho đến lúc này, Mỹ cũng đã mở cửa để Việt Nam có cơ hội mua vũ khí sát thương của Mỹ, thay vì cứ mãi trung thành với thứ vũ khí “đồng nát” của Nga. Về kinh tế, nước Nga đang bị cấm vận, và đất nước này không có ảnh hưởng gì nhiều đối với nền kinh tế Việt Nam. Thậm chí, nếu vẫn giữ quan hệ kinh tế với Nga, Việt Nam có thể bị vướng vào rắc rối, do các lệnh trừng phạt của Mỹ và châu Âu.

Như vậy, Việt Nam hoàn toàn có thể vứt đi mối quan hệ với Nga, mà không sợ bị mất nguồn cung vũ khí, hay ảnh hưởng đến nền kinh tế.

Quan trọng hơn, trung thành với Nga, ủng hộ Nga, là Việt Nam đang tiếp tay cho cái ác lộng hành, cho tên tội phạm bị thế giới ruồng bỏ.

Tổng thống Nga Putin bị xem là một tội phạm chiến tranh. Ông ta xua quân xâm lược Ukraine, và gây ra những tội ác vô cùng nghiêm trọng tại quốc gia này.

Vậy, vì lý do gì mà Tổng Trọng lại mời một tên tội phạm như Putin sang Việt Nam? Trong khi, việc này không mang lại lợi ích gì cho Việt Nam, mà ngược lại, còn gây ác cảm với các quốc gia văn minh, thậm chí, có thể sẽ bị họ xa lánh.

Chỉ có một lý do để giải thích cho hành động này, đấy là bản chất ngu trung của ông Nguyễn Phú Trọng và dàn lãnh đạo cấp cao của Đảng. Ông Trọng vẫn trung thành với quan thầy Liên Xô, cho dù quan thầy ấy giờ đây chỉ còn là cái xác nằm dưới nấm mồ. Chính quyền Putin hiện nay là một quái thai của Chủ nghĩa Xô Viết nửa vời còn sót lại. Mà thứ sót lại ấy, lại là chủ nghĩa Sô vanh nước lớn, chuyên ức hiếp các quốc gia nhỏ yếu hơn, là sự sắt máu, độc tài và tàn bạo.

Cố Thủ tướng Anh Henry Palmerston từng có câu nói nổi tiếng rằng: “không có kẻ thù vĩnh viễn, không có đồng minh vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn”.

Với Việt Nam, nếu đứng trên quyền lợi quốc gia thì Đảng cần phải quay lưng lại với tên độc tài sắt máu Putin. Phương Tây và Mỹ mới là những người bạn thực sự, mới là nơi mà nền kinh tế Việt Nam có thể dựa vào mà phát triển. Mỹ có thể bán cho Việt Nam những thứ vũ khí mà Trung Quốc không có; còn Nga chỉ bán toàn những thứ lạc hậu, chất lượng kém, mà Trung Quốc cũng có. Thử hỏi, Việt Nam có lợi gì?

Có thể nói, người dân Việt Nam đã bất hạnh khi bị Đảng Cộng sản cai trị, mà còn bất hạnh hơn, khi đứng đầu Đảng cầm quyền, lại là một kẻ ngu trung. Ngu trung đến mức không thấy được đâu là quyền lợi quốc gia cần phải bảo vệ.

 

Thái Hà – Thoibao.de