Ai muốn trụ lại ở vị trí cao đều xây dựng hệ sinh thái quyền lực hùng mạnh. Mốt này có từ thời cặp đấu sinh tử Nguyễn Tấn Dũng -Nguyễn Phú Trọng. Cuộc chiến giữa Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Phú Trọng có thể được xem là cuộc chiến giữa các “bầy đàn” với nhau. Nhóm nào mạnh hơn thì nhóm đó thắng. Dù thua nhưng nhóm Nguyễn Tấn Dũng rất đông.
Hiện nay cuộc chiến giữa Tô Lâm và Phan Văn Giang cũng là cuộc chiến giữa các nhóm lớn. Một bên là Công an, một bên là quân đội đang cạnh tranh nhau từng chút một. Không ai đứng đơn độc, nếu đơn độc thì hoặc bị hóa bù nhìn hoặc bị loại khỏi vòng chiến.
Riêng Phạm Minh Chính thì hệ thống quyền lực ngầm của ông không được rõ. Ngay trong Chính phủ cũng rất nhiều phe phái chiếm giữ chứ nó không phải là “lãnh địa” riêng của Thủ tướng. Nhóm Thanh Hóa thì không được mạnh như các nhóm địa phương khác. Vậy Phạm Minh Chính dựa vào đâu mà trụ cho đến bây giờ? Được biết, Tứ trụ được chọn năm 2021 giờ còn duy nhất Phạm Minh Chính.
Sức mạnh của Phạm Minh Chính không tập trung ở “bầy đàn” mà chủ yếu ở sự khéo léo của ông Thủ tướng. Nói theo ngôn ngữ bình dân thì Phạm Minh Chính “chùi mép giỏi”. Cuộc chiến cung đình chủ yếu là sự đấu tố lẫn nhau dựa vào những vết chàm của các quan chức. Ai nắm được nhiều bằng chứng về đối thủ, người đó sẽ thắng.
Bao năm qua Nguyễn Phú Trọng rồi đến Tô Lâm đều đánh nhau với đối thủ theo cách như vậy, và gần như ai không bị hạ vì hồ sơ đen. Ông Tô Lâm đã và đang đánh Phạm Minh Chính theo cách như thế.
Vụ AIC Nguyễn Thị Thanh Nhàn là điểm yếu chí tử của Phạm Minh Chính. Tuy nhiên, Tô Lâm vẫn không khai thác được gì. May cho Phạm Minh Chính là Nguyễn Thị Thanh Nhàn cũng dây đến Phan Văn Giang và nhờ đó quân đội (đặc biệt là phe Phan Văn Giang) cũng bảo vệ nhân vật này, qua đó Phạm Minh Chính vô tình được hưởng lợi.
Phạm Minh Chính so với Tô Lâm có yếu hơn thật, nhưng ông Chính đã bám rễ sâu vào quân đội theo cách như thế nên Tô Lâm có muốn nhổ cũng khó. Bứt dây động rừng, mà Tô Lâm chưa đủ lực để bứng luôn cả khu rừng.
Trần Thái Hưng-Thoibao.de