Hôm nay cháu Dũng gọi, chú ơi ra mua đồ với cháu để đi phát. Cháu vừa nhận thêm được nhiều người đóng góp lắm. Dũng nói cháu chỉ thích chú đi cùng thôi.
11 giờ ra đến chợ Đồng Xuân, ở sân bãi đỗ xe một số thương nhân trong chợ đang phát những túi quà từ thiện cho những người có hoàn cảnh khó khăn.
Thằng cháu Dũng thì chơi phát kiểu mệt hơn, nó đăng trên Facebook nó, ai có điều kiện khó khăn nó mang đến tận nhà.
Ôi ! Berlin bao la. Đã kêu gọi đóng góp từ thiện, đặt một điểm phát như những thương nhân kia đã mệt. Nay lại đi từng nhà phát nữa thấy cũng chờn. Nhưng thằng cháu lý giải.
– Giờ ra đường phải có giấy tờ, có khẩu trang. Người ta đi đi về mất 6 euro tiền tàu, tha túi gạo, mắm lỉnh kỉnh nữa. 6 đồng là được nữa thùng mì tôm rồi chú ạ.
Dũng vào Halle 3 hỏi mua gạo và mì, ở đó họ bảo không có hàng.
Dũng sang Halle 1, vào nhà Châu Á Vinh Dung, mình đi cùng bên cạnh. Mọi sự thật quá bất ngờ diễn ra sau đó.
Khi Dũng gọi chị chủ cửa hàng nói mua đồ làm từ thiện. Chị Dung bảo ở chợ người ta đang phát mà. Dũng trình bày là cháu mang đi tận nhà, vì có những người họ không đi được…
Chị Dung bảo chị cũng đóng góp từ thiện nhiều trong đợt dịch này, nhưng chuyện mang đến tận nơi cho những người không có điều kiện đi, chị rất ủng hộ. Mình cũng bảo biết điều ấy, vì thấy tên chị trong danh sách những thương nhân đóng góp ở chợ. Bọn mình không có ý kêu gọi chị, mà chỉ mua hàng thôi, chị thu xếp ưu tiên bán trước để còn đi phát trong ngày, vì lúc ấy khách hàng ở nhà chị lúc này đang rất đông.
Cả hai vợ chồng chị nhìn nhau rồi gật đầu. Thấy vậy đã mừng, nghĩ hai anh chị ưu tiên sắp hàng trong lúc khách khác đang đông kìn kịt. Thế cũng là may, vì 3 xe ô tô của anh em đang chờ lấy hàng chia nhau mang đi các quận phát cho người khó khăn.
Không ngờ lúc báo lượng hàng, chị nhỏ nhẹ bảo lấy vốn tất cả số hàng. Lúc tính tiền chị lại bớt để tròn số. Nhưng thế chưa phải là hết, chị bảo các anh làm tôi lấy vốn là một chuyện, nhưng cho tôi đóng góp cùng 20 bao gạo nữa. Tính sơ sơ tổng cộng anh chị Vinh Dung ủng hộ phải gần 500 euro.
Chị gọi người làm nhanh chóng xếp hàng cho mấy anh em, còn nói nếu mai tiếp tục làm, chị lại ủng hộ 20 bao gạo nữa.
Lúc đang xếp hàng lên xe, ông Khánh Trứng đi qua, ông hỏi đang làm gì đấy.
Trình bày việc làm, ông Khánh rút 100 ra ủng hộ cùng với 200 quả trứng vịt.
Có mấy người quen thằng cháu Dũng cũng đưa tiền, người đưa 200, người đưa 100…
Thế là hôm nay đi phát khác hôm qua là có thêm cả trứng vịt. Từ sáng mình chưa ăn gì, lấy đĩa xôi ở cửa hàng Vinh Dung, định lấy tiền trả, chị Dung bảo thôi không phải trả, mấy anh em chưa ăn thì xem lấy gì mà ăn còn có sức đi.
Hôm nay mình đi khá nhiều nơi, thực sự đến 70 % là những người rất khó khăn, mình nhìn quần áo họ mặc và gương mặt của họ là thấy được điều đó. Nửa đời người lăn lộn ở những nơi thấp kém trong xã hội, mình tất biết ai là ai dù chỉ vài phút gặp. Những người nhận rưng rưng cám ơn, đến nỗi mình ngại phải lấy lý do đang vội, còn nhiều nơi phải đi. Mình sợ đứng thêm chút nữa sẽ thấy nước mắt của họ. Có người mình thấy hoàn cảnh quá, dúi thêm mấy chục cho họ mua thêm đồ. Nhiều người khi xe đi, mình thấy họ còn đứng tần ngần bên đống quà, nhìn theo xe.
Chục cân gạo, thùng mỳ, chai nước mắm sẽ chẳng làm gì cho họ nhiều, chỉ là mươi bữa ăn. Rồi những ngày tháng tiếp, khi cơn dịch kéo dài, không biết họ sẽ thế nào.
Biết là vậy, nhưng làm chút gì đó còn hơn không. Ít ra làm để biết có những người tốt như chị Dung chủ cửa hàng Châu Á Vinh Dung, biết những ông chủ sửa xe ô tô như anh Thuận vừa bỏ tiền, vừa bỏ cả công sức đi phát từng nơi, biết ông cháu Dũng luôn là một thằng bé đạo đức như 10 năm trước, không thay đổi dù qua môi trường sống khác biệt, biết ông Khánh Trứng to béo suốt ngày thích nhậu và massage nhưng thấy việc tốt lành không bao giờ ngoảnh mặt.
Và hơn hết, để những người đồng bào cơ nhỡ nơi đất khách, họ được chút an ủi nhỏ nhoi. Rằng ở nơi đất khách, quê người. Tuy chẳng có máu mủ gì, nhưng giữa thời buổi kim tiền làm thước đo này. Vẫn thấp thoáng một chút tình nghĩa đồng bào với nhau.
Biết đâu vài năm sau này, trong số 50 người nhận phát đồ từ thiện hôm nay, sẽ có 5 người khá giả, trong số 5 người khá giả ấy có 1 người nhớ những ngày tháng này, đã có những người đồng bào chia sẻ cùng họ một nắm cơm, gõ cửa nhà đưa cho họ. Từ nỗi nhớ ấy, họ lại chia sẻ cùng những đồng bào khác trong một cơn gian nan nào đó.
Cám ơn anh chị Vinh Dung, anh Khánh Trứng, anh Thuận sửa xe và nhiều người khác có đóng góp có tên trong danh sách của cháu Dũng. Lời cám ơn này là của cá nhân tôi, vì tôi là người đi phát, tôi nhận được những lời cám ơn rất xúc động và chân thành của những người nhận. Họ chỉ biết tôi vì tôi là người mang quà đến cho họ, họ không hề biết đến các anh chị đã đóng góp.
Bởi vậy, tôi cám ơn anh chị đã cho tôi được những giây phút nghẹn ngào, trước những lời cám ơn của những người khốn khó dành cho tôi.
Một lần nữa, cám ơn các anh, các chị và các bạn đã ủng hộ lời kêu gọi của cháu Dũng.
Người Buôn Gió – Thoibao.de