Ngày 8/9, Thủ tướng Phạm Minh Chính chủ trì Hội nghị đánh giá công tác chỉ đạo ứng phó tình hình thiệt hại, và triển khai các biện pháp cấp bách khắc phục hậu quả của cơn bão số 3.
Thủ tướng Việt Nam đã kêu gọi “người dân, doanh nghiệp, cơ quan, địa phương phát huy truyền thống tương thân, tương ái, “lá lành đùm lá rách, lá rách ít đùm lá rách nhiều”, hỗ trợ những nơi bị thiệt hại do bão số 3 gây ra”.
Việc người đứng đầu Chính phủ đứng ra kêu gọi xã hội giúp sức, là điều bình thường, dù là ở các nước giàu. Tuy nhiên, ở các nước tự do, nhà nước chỉ kêu gọi, còn người dân, doanh nghiệp, các tổ chức dân sự vv… tự lên kế hoạch giúp đỡ. Mọi sự giúp đỡ đều được thực hiện một cách tự do, nhà nước không ép các nhà hảo tâm phải rót tiền thông qua đại diện nhà nước, như ở Việt Nam.
Có người ví von, chính quyền Cộng sản chẳng khác nào một “bầy kền kền”. Họ rất giỏi trong việc lợi dụng tai họa để trục lợi. Như quỹ Vaccine mà họ từng hô hào người dân đóng góp, tại thời điểm bùng phát dịch Covid-19, đã được chi tiêu như thế nào thì người dân hoàn toàn không được biết. Trong khi đó, vaccine của Việt Nam sử dụng, chủ yếu là được Mỹ và các nước phương Tây giúp đỡ. Đấy là chưa kể đến những trò trấn lột người dân một cách tàn nhẫn, như vụ Việt Á và vụ chuyến bay giải cứu.
Thiên tai ập đến người Việt hàng năm. Cứ xảy ra thiên tai, thì Mặt trận Tổ quốc – một cánh tay nối dài của Đảng, lại đứng ra quyên góp cứu trợ. Họ thường cản trở, gây khó khăn cho những cá nhân, doanh nghiệp, hoặc các tổ chức thiện nguyện cứu trợ trực tiếp cho dân. Họ ép buộc các tổ chức này phải giao cho họ thực hiện.
Nguồn tiền từ thiện là nguồn tiền không bị kiểm toán, nên dễ xà xẻo nhất. Nếu ăn tiền ngân sách, quan chức rất dễ bị điều tra và ngồi tù, còn ăn tiền từ thiện, thì chẳng có quan chức nào chịu trách nhiệm. Cho nên, các tổ chức của chính quyền Cộng sản tìm mọi cách để lùa tiền từ thiện vào tay họ, nhằm 2 mục đích. Thứ nhất là kiếm chác, thứ nhì là tạo ra cái gọi là “ơn Đảng”. Nhưng thực chất, đó là sự giúp đỡ giữa đồng bào với nhau mà thôi.
Lần này cũng như những lần trước, Thủ tướng Phạm Minh Chính lại kêu gọi “lá lành đùm lá rách, lá rách ít đùm lá rách nhiều”. Nhà nước kêu gọi dân giúp dân, nhưng nhà nước lại đứng ra thu gom tiền, rồi phát lại cho dân. Và thực tế đã xảy ra rất nhiều vụ xà xẻo tiền từ thiện, từ những gói mì tôm đến những vụ lên đến hàng tỷ đồng.
Ở các nước dân chủ, những tổ chức từ nguyện được tự do thực hiện công việc thiện nguyện theo mong muốn của họ, mà không bị cản trở. Điều này sẽ giúp cho nạn nhân tiếp nhận được hàng cứu trợ nhanh hơn, đầy đủ hơn và kịp thời hơn.
Khi hàng cứu trợ phải qua trung gian rồi mới đến tay dân, thì với cách làm việc rườm rà, kém khoa học, với đầy rẫy các chiêu trò cắt xén để tư túi, thì e rằng, tiền hàng cứu trợ vào tay nhà nước là con voi, nhưng khi đến tay dân thì chỉ là con kiến.
Quan chức Cộng sản nhờ bòn rút của dân mà trở nên rất giàu. Quan phường cũng có thể mua nhà triệu đô, cho con du học nước ngoài với chi phí hàng tỷ đồng mỗi năm. Quan nào cũng giàu có, vậy mà chẳng quan nào bỏ tiền túi ra giúp dân.
Ông Tô Lâm từng ăn thịt bò dát vàng với trị giá hàng ngàn đô la Mỹ. Ông cũng cho con cái du học Anh Quốc, với chi phí lên đến vài tỷ đồng mỗi năm. Vậy sao ông không xuất tiền túi ra giúp dân?
Hay như ông Thủ tướng, tại sao ông không bỏ tiền túi ra giúp dân để làm gương, mà ông chỉ kêu gọi miệng? Chỉ kêu gọi suông như thế, mà xem như ông đã giúp dân? Đảng của ông đã giúp dân theo cách như thế sao?
Hoàng Phúc – Thoibao.de