TP.HCM giờ như một mê cung hành chính. Phường cũ biến mất, phường mới xuất hiện không khác gì nấm sau mưa, mà tên thì nghe vừa xa lạ vừa… hơi hám thời bao cấp. Ai đi ngang “phường Nhiêu Lộc” mà không bật cười thì chắc đã đạt cảnh giới thiền.
Google Maps cập nhật chậm, người dân còn chậm hơn. Hỏi đường giờ không chỉ cần trí nhớ, mà cần… sơ đồ tổ chức. Địa chỉ trên giấy tờ, hộ khẩu, hợp đồng – mỗi thứ đổi một lần là dân lãnh đủ.
Chính quyền nói gộp phường để tinh gọn, cải cách. Nhưng thứ đang bị xóa đi không chỉ là tên gọi, mà là ký ức, là địa danh gắn liền với tuổi thơ, quá khứ, và bản sắc đô thị.
Phường thì gộp, lòng người thì phân. Nghe tưởng đùa, mà đau lòng thiệt.
Người ta không chỉ cần chỗ ở – người ta cần một nơi để thuộc về. Một tên gọi gợi nhớ, không phải gợi buồn cười. Nếu cải cách mà khiến dân bơ vơ giữa thành phố mình sống cả đời, thì có lẽ đã đi sai từ cái bảng tên đầu tiên.
Ngay cả Chính quyền địa phương cũng mất phương hướng. Phường cũ nhỏ gọn, bộ máy Phường còn giải quyết không xong, giờ gọp phường khiến dân đông hơn thì giải quyết càng khó. Đã có hiện tượng dân chen lấn treanh nhau được nộp đơn trông rất bát nháo.
Có người tha rằng, trước đây họ làm thủ tục mất 2 ngày thì giờ mất cả tuần. Điều này khiến dân càng thêm khổ sở hơn.
Việc xóa bỏ phường xã cũ, xóa bỏ địa danh cũ khiến cho công việc của đơn vị xã phường mới tăng lên gấp bội. Chính quyền thì vẫn ung dung, vẫn quan liêu như mọi khi. Chỉ có dân là khổ hơn.
LinhLinh