Bạn có bao giờ tưởng tượng nổi cảm giác bất lực khi nhìn thi thể người thân trôi lềnh bềnh trong nước, mà chỉ còn biết lấy một sợi dây thừng buộc tạm vào gốc cây, vào trụ điện… để khỏi bị lũ cuốn mất?
Đó không phải là cảnh trong một bộ phim thảm họa. Đó là thực tế đang diễn ra ở Phú Yên.
Lực lượng cứu hộ phải gồng mình giữa nước lạnh, vừa mang từng gói lương thực, vừa cố kéo những người còn sống ra khỏi vùng lũ, trong khi chính họ cũng kiệt sức. Nhiều người dân đã trải qua nhiều ngày liền ngâm mình trong nước lạnh buốt, đói khát, không một mảnh áo khô trên người vì tất cả đã bị lũ cuốn phăng.
Hàng loạt cái chết thương tâm:
– Chết đuối giữa dòng nước xoáy.
– Chết đói vì hết sạch cái ăn.
– Chết rét vì đêm xuống không còn gì để đắp.
– Ngủ gục vì kiệt sức rồi rơi xuống dòng lũ.
– Chạy lũ thì cầu sập, đường trôi…
Đó là bi kịch đang diễn ra ở xã Hòa Thịnh (huyện Tây Hòa, Phú Yên) và lan dần sang Đông Hòa, Phú Hòa, Tuy An… Nhiều nơi đến giờ vẫn bị cô lập hoàn toàn, như những hòn đảo tuyệt vọng giữa biển nước.
Đoàn cứu trợ từ miền Bắc thì kẹt ở Bình Định, từ miền Nam thì dừng lại ở Khánh Hòa. Phú Yên nằm ở giữa – ở đúng điểm nghẽn – nên ít đoàn cứu trợ có thể vào đến nơi.
Ở giữa bản đồ, nhưng lại bị đẩy… ra ngoài sự chú ý.
Người sống sót thì vẫn đang chịu đựng:
Không thức ăn.
Không nước uống sạch.
Không quần áo khô.
Run rẩy trong mưa lạnh, giữa bốn bề nước bạc.
Người đã mất thì chưa thể đưa về an táng, vì mọi nguồn lực còn sót lại đều phải dồn cho những người may mắn là… vẫn còn thở.
Của cải tích góp bao năm, từng mái nhà, từng sào ruộng, từng chiếc xe, từng bao lúa – trôi sạch. Có người đến một bộ quần áo lành lặn cũng không còn.
Cả nước ơi, Phú Yên đang cần chúng ta ngay lúc này!
Và đây là những nhu cầu cấp thiết, không thể chờ “họp xong rồi tính”:
- Quan tài, áo quan cho những người đã khuất – để họ không phải nằm tạm bợ trong cái chết thêm một lần nữa.
- Lương thực dùng được ngay: sữa (đặc biệt cho trẻ em), bánh, lương khô, mì tôm, bánh mì… vì không có điện, không bếp núc, không nồi niêu để nấu.
- Thuốc men: thuốc đau bụng, tiêu chảy, sốt; bông băng, thuốc khử trùng… để không biến nạn nhân lũ lụt thành nạn nhân dịch bệnh.
- Đồ dùng sinh hoạt: quần áo ấm, chăn mền, đèn pin, áo phao… để họ còn có cơ hội chống chọi qua những đêm dài ướt lạnh.
Nếu lúc này bạn đang ngồi nơi khô ráo, trước mặt là bữa cơm nóng, con cái đang ngủ yên trong chăn ấm… hãy nghĩ tới ngoài kia vẫn còn những đứa trẻ run lập cập đến co giật vì lạnh, không một ngụm sữa ấm trong bụng.
Có những người mẹ đang cầu xin một phép màu, chờ một cuộc điện thoại, một chiếc xuồng, một thùng mì tôm, một cái chăn.
Có những người cha đang gào tên con giữa biển nước, chỉ mong vớt được một dấu vết cuối cùng.
Xin đừng để họ phải trải qua thêm một nỗi đau nữa: bị cả nước… quên lãng.
Hãy dừng lại một giây thôi –
Một giây để chia sẻ, một giây để hỏi mình:
Tại sao những thảm kịch này cứ lặp lại, năm này qua năm khác?
Đến bao giờ chúng ta mới dám nhìn thẳng vào gốc rễ của những bi kịch này, thay vì chỉ loay hoay với vài gói mì tôm sau mỗi trận lũ?
Đến bao giờ người miền Trung không còn phải nửa đêm leo nóc nhà, run rẩy nghe tiếng nước dâng?
Đến bao giờ người dân thôi ám ảnh hai chữ “xả lũ” như một bản án treo lơ lửng trên đầu mỗi mùa mưa?
Lẽ nào không có giải pháp nào khác cho miền Trung ngoài việc… chờ lũ, chờ xả, chờ cứu trợ?
Lẽ nào mạng sống và tài sản của hàng triệu con người chỉ được quy ra vài dòng “rút kinh nghiệm” trong một báo cáo cuối năm?
Ai sẽ trả lời những câu hỏi đó?
Và đến bao giờ?
Còn bây giờ, khi câu trả lời vẫn chưa đến, chúng ta – những người còn có thể làm gì đó – xin đừng quay lưng.
Thu Phương – Thoibao.de










