Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Người yêu nước oằn oại trong ngục tù
Kẻ phá hoại nhởn nhơ trong biệt phủ…
Những câu thơ trong bài “Đất Nước Mình Ngộ Quá” đã nói lên sự bất công trong xã hội và những nghịch lý mà đất nước phải đối mặt.
Lê Đình Lượng, Trịnh Bá Phương, Bùi Tuấn Lâm, Nguyễn Trọng Hùng… những người này đều là những cá nhân dũng cảm, đứng lên đấu tranh cho quyền lợi và công lý, dù phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm và gian nan. Họ là hình mẫu của những người bất khuất, họ không ngừng lên tiếng dù phải trả giá bằng tự do hay thậm chí là mạng sống. Việc tuyệt thực là một hành động cực đoan, thể hiện sự tuyệt vọng và kiên quyết trong việc đòi hỏi quyền lợi của mình. Nhưng cũng chính trong những hoàn cảnh khắc nghiệt ấy, họ lại trở thành ngọn lửa soi sáng, truyền cảm hứng cho những ai vẫn còn giữ niềm tin vào công lý và nhân quyền. Việc tuyệt thực của các tù nhân lương tâm không chỉ làm nổi bật những bất công trong xã hội mà còn phản ánh tình trạng hạn chế tự do ngôn luận và nhân quyền ở Việt Nam.
Trong cái được gọi là “kỷ nguyên vươn mình” của Tô Lâm thì sự đàn áp đối với những người bảo vệ lẽ phải, đấu tranh cho tự do và công lý lại càng rõ rệt. Tội của người yêu nước lúc nào cũng nặng hơn kẻ tham nhũng vì tội tham nhũng chỉ tàn phá đất nước đói nghèo, chứ không có làm hại thể chế của đảng. Bởi thế cho nên quan tham dù có tham nhũng trăm nghìn tỷ nhưng biết lại quả đúng lúc cho giới quyền lực, thì vẫn được ung dung tự tại.
HN