Lại là một màn diễn cũ, nhưng lần này được quay ở Điện Biên. Lội bùn, ôm dân, rưng rưng nước mắt,… xung quanh là máy ảnh, máy quay sẵn sàng ghi lại từng khoảnh khắc. Thế là chỉ vài chục phút chịu khó, thủ tướng đã có được tấm hình để đời. Chiếc áo sơ mi thấm bùn như thế chứng minh: “Tôi gần dân, vì dân, thương dân lắm”.
Gần dân cỡ nào? Chắc cũng chỉ gần như giám đốc kinh doanh cần chụp hình với khách, để lát nữa còn bán xe điện?
Còn nhớ mấy năm trước, khi COVID19 bùng phát, ông ta cũng mặc đồ bảo hộ đi thăm người bệnh. Tưởng thương dân thế nào, hoá ra là đi thăm dò để lập nghị định, áp thuế, siết chặt tất cả những gì còn lại trong túi dân.
Nay lũ lụt, ông ta lại xuất hiện, ôm dân một cái, lau thêm giọt nước mắt, rồi lại không quên dặn dò: sắp tới nhớ mua xe điện để ứng phó thiên tai nhé.
Ông ta và “đồng bọn” cấm xe xăng, khi điện vẫn còn chập chờn, một trận mưa là cúp. Thế khi lũ về, chắc dân sạc pin bằng niềm tin. Đen đủi gặp sạt lở, có khi lại bị chôn luôn cùng với pin. Dân mất nhà cửa, mất người thân, nhưng thủ tướng thì vẫn không quên “nhiệm vụ truyền thông”.
Cả đất nước đầy rẫy đau thương, nhưng chính quyền chưa bao giờ thật lòng. Dân không cần ai ôm mình giữa ống kính, họ cần người không ép họ thêm nghèo đói bằng những chính sách nhân danh môi trường.
Nếu không cứu được ai, thì đừng diễn nữa. Kẻ giết chuột mà còn rơi nước mắt thì chỉ có thể là con mèo giỏi khóc mà thôi!
Linh